Một thương nhân đến vay Hassan khoản tiền 2000 đô, giấy ghi nợ cũng đã viết xong. Nhưng sắp tới thời hạn trả tiền, Hassan mới đột nhiên phát hiện tờ giấy ghi nợ không còn, điều này khiến anh ta vô cùng lo lắng.
Bởi hơn ai hết anh ta hiểu rõ, khi giấy ghi nợ không còn, thì người vay tiền anh ta cũng sẽ ăn quỵt luôn số tiền đó.
Nasrekin, một người bạn của Hassan sau khi biết chuyện, đã nói với anh rằng: "Cậu viết bức thư gửi qua cho người thương nhân kia, bảo anh ta đến hạn, trả cậu số tiền 2500 đô đã vay của cậu."
Hassan nghe xong thì bối rối khó hiểu: "Tớ đánh mất giấy ghi nợ, muốn đòi 2000 còn khó. Làm sao đòi nổi 2500 đô?" Mặc dù không hiểu, nhưng Hassan vẫn làm theo cách người bạn chỉ.
Bức thư được gửi đi, rất nhanh sau đó Hassan đã nhận được thư phản hồi. Người thương nhân vay tiền viết rõ ràng trên thư với nội dung: "Số tiền tôi vay Ngài là 2000 đồng, không phải 2500, đến lúc đó tôi sẽ trả cho Ngài."